Tay gươm chặt đứt ngàn dây trói
Mong được thênh thang một kiếp người
Hiểu ra mới thấy cần dây trói
Để thấy trăng vàng đẹp thảo ngyên
Hãy để ước muốn làm đẹp nhớ mong
Hãy ươm trang thơ để đừng khánh tận
Hãy giúp mỗi buổi sáng có một hành trình nhỏ
Ra khơi dù quanh ta
Chàng tập quên những chuyến hành hương
Xuyên qua đỉnh núi
Chàng cũng tập quên những con đường đầy bụi
Tầm nguyên có được những gì ?
Trong lư bồng của chàng
Không hạc
Không nai
Không cả tự tại
Thì đã sao ?
Chàng đã quên đi chữ “ Đạo “
Hãy trói vào anh những tình yêu nhỏ
Mùa vẫn xanh trên những vấn vương người