Tự Ru Mình Và Tự Với Hoa Say

Mãi nhớ về tuổi trẻ
Dù tuổi trẻ không là đếch gì
Mãi nhớ về quê hương
Dù đã bỏ quê hương trốn chạy

Mãi thở với quá khứ
Mãi ngồi thừ với cái tả tơi
Mãi sương tuyết trong một ngày rất nắng
Mãi tàn phai như thể bỏ quên đời

Ta đã sống trong một thế giới khép
Với những buổi mai ngồi ngắm cái vô cùng
Với những buổi chiều kéo hơi thở vào khung
Học giản dị và nói lời sương khói

Có những thứ hiểu ra không cần dấu hỏi
Có những bình an bước ra từ chỗ khốn cùng
Có những tâm tình gặp giữa không trung
Cứ thắp đuốc mà không cần củi, lửa

Trời tháng ba, bước ra khung cửa
Cánh hoa ngày ngày nở nụ chào nhau
Ngày vẫn thế, rất nhiều điều vẫn thế
Tự ru mình và tự với hoa say

Leave a Comment