Hãy thức giùm ta trường mộng mị
Lẽ nào mộng mị mãi không thôi
Hãy tỉnh giùm ta cơn túy lúy
Vì ta túy lúy đã lâu rồi
Ta thật sự không muốn thành khánh tận
Đến một ngày cả máu cũng xa thân
Ta thật sự thấy chẳng cần đuổi bắt
Những hư huyền ở mãi ngoại tường vân
Ta buổi sáng làm một người quyét lá
Mùa đông qua, đầy lá ở trong vườn
Mưa từng giọt và trên đầu chim hát
Hoa sói nở đầy một lối hoa hương
Chợt cảm tạ phút yên bình chẳng đợi
Và thấy từ “ trác tuyệt “ phút an nhiên
Là thức giả ? phải cần là thức giả ?
Lòng trở về thanh thản với thiên nhiên
Lại du lãng, có cùng không cũng được
Đứng hay đi đều có một con đường
Ta giải thoát dẫu mười phương trói chặt
cũng không cần tù ngục với văn chương