Thơ gọi hồn ai
Tâm động
Mặt trời đẹp như sớm mai xưa
Tà tà ngồi xe đò lên Chợ Cồn uống cà phê
Gió của mùa xuân cũ
Sông Hàn có hương đưa và Sông Trà khúc có hương đưa
Tôi đợi trăng về muộn
Bác Gấu nhà văn đẩy tôi về những bản nhạc của thời còn chiến tranh
Anh ôm đàn đi hát
Chị mang tình đi hát
Mong nhẹ những hồn đau
Bài thơ làm lồng lên một thuở phai
Tưởng đã vào sương khói
Đời cần bao nhiêu cuộc gọi
Để người muôn năm cũ trả lời
Tôi mong em đừng vội bốc hơi
Trong thế giới những đường tơ dễ đứt