Môi chờ và đêm đợi
Chết tiệt, nó nằm ở đâu
Cái thời hôn gió ấy
Không ngờ chính tôi lại thở giốc
Về tiếng guốc gõ khuya
Lúc ba giờ sáng
Từ “ yêu “
Tôi một thời trệu trạo
Đến bây giờ
Tôi và nàng là tặng vật của nhau
Khi bóng tối là mầm của sự thánh thiện
Tôi nhớ nhiều lần tôi đã chết
Nơi những bài thơ
Nàng mãi thế, trong tôi, của nhiều năm về trước
Nàng mãi mười lăm như tôi mãi mười lăm
Tôi dẫu già đi nhưng nàng vẫn nguyên rằm
Vẫn nhan sắc, tôi vẫn còn cúng bái
Đêm, mai sau còn lại
Trăng, sao; mai sau còn lại
Đừng mở cửa
Hãy ôm nhau và
Rất ngọt trong nhau