Ai Bảo Rằng Thơ Chỉ Khói Sương

Tôi ngồi trong không gian nầy, nhìn mây trắng xám thấp trên cây. Không gian dường lặng- trời không gió; nên cõi tình tôi chẳng thể bay.
Tôi ngồi trong không gian nầy. Cô là ly rượu giúp tôi say, hay là tiên nữ qua ngàn kiếp, đã đến bên tôi rét lạnh ngày.
Tôi ngồi trong không gian nầy. Bài thơ như mộng sáng trên tay, và em như đóa tình hoa sáng;dẫu rằng không thực cũng là hay.
Tôi ngồi trong không gian nầy. Tôi nhìn con chữ giúp tôi đi. Trường giang và biển còn nguyên sóng. Tôi còn mơ vọng, bút còn ghi…
Tôi ngồi trong không gian nầy.Thấy ra con chữ sao dài quá,; viết mãi mà không viết được chi; mong em cùng tại nhưng vừa nghĩ, đã thấy ngàn hoa chúm chím cười.
Tôi ngồi trong không gian nằy, bao mùa đông cũ lướt qua mau; hành nhân một thuở mà muôn thuở, tôi nợ về em vóc liễu gầy; tôi nợ con đường, đôi mắt ngắm; tôi nợ trăng vàng, bếp lửa xưa.
Tôi ngồi trong không gian nầy. Ừ thì đi, ở; khác nhau đây. Tôi còn tên họ Thanh Tùng Đặng, nhưng còn nguyên vẹn mấy phần đây ?
Tôi ngồi trong không gian nầy. Đi như gối sóng; trôi, không lại; ai bảo rằng thơ chỉ khói, sương ?

Leave a Comment