Tôi thả trên cánh đồng những hạt lúa
Mang theo từ buổi ” trốn ” quê hương
Tôi thả trên cánh đồng những giọt lệ
Từ buổi đời trôi khắp tứ phương
Có thể tên nàng “ ai cũng biết “
Còn tôi một khách qua đường
Nghe mùa đông tận, mùa xuân đến
Trong cữa mà sao cũng gió sương
Tôi thả vào trăng mềm cuộc lữ
Vàng phai, mấy độ; tuyết, bao lần
Tôi thả vào trang vài nhúm chữ
Có bàn tay đợi, có bâng khuâng
Tôi thả vào không, nguyệt xuống trần
Cũng có thể tôi thả ra mây ngàn gió núi
Tôi biến hoá, xác cùng hồn làm bụi
Bay về đâu, bám trụ ở nơi nào…