Muốn lái xe đi dạo vòng vòng, nhưng nhìn đất, nhìn trời, lại thôi. Vào mạng. Những bài thơ kéo tôi về phía sau những con chữ. Mệt. Những con chữ chở gió. Tâm thức tôi khuấy động làm gió tăng lên. Em áo mỏng và khuy không chắc lắm. Chỉ có thể dùng tay che cái em cần. Thôi không đi đâu thời ngồi đây lâu hơn một tí.. Khi đọc, cũng là lúc vẽ vời thêm những khung trời. Tôi thích em về từ rất mực trùng khơi, rất sương khói tạo thành ra hiện thực; dù tôi biết tận cùng là bất lực, nhưng không sao, thời gian đủ đợi chờ;; một lúc em về sống giữa trang thơ; rất xinh đẹp, mỉm cười, em đã đến. Tôi cứ sống trong mơ hồ, khập khểnh; cứ điên điên tưởng vọng có chi nào. Mây trên đầu và nắng rất hư hao, thơ tản mạn về cõi miền hoang tưởng. Tình vô ý đã cao lên vạn trượng, hồn lan man về lại dưới chân cầu. Sóng vỗ về, thật sự chẳng xa nhau; tình một thuở vẫn còn đây muôn thuở. . Hãy cứ coi như là mắc nợ, lấy thi ca mà trả tiếp dần dần; sống một thời cảm tạ với tri ân; không chấm hết, chẳng có gì chấm hết.. Mai lại Tết, tôi sẽ ngồi đón tết. Không mai vàng tôi ráng vẽ nên hoa…