Đừng để nỗi buồn của tôi sẽ già sẽ chết
Cho nỗi buồn của em lên xanh
Ai gởi vào đây-tiếng thời gian
Người sám hối với người độ lượng
Tôi sợ mở cửa sổ
Tôi sợ đi vào phố
Đành để mùa xuân khóc với người
Không thể thế chứ
Hay là chơi trò tưởng tượng
Chèo ghe tiền nhân về lại xứ hoa đào
Thương lão lái đò nơi bến sông xưa
Vì sao phải phai theo màu của lá
Nhưng làm thế nào tựu thành phép lạ
Đẩy những tấm lòng “ đi hiến, đi dâng “
Mùa xuân về với một chút bâng khuâng
Nên lười nghĩ đến một ngày rất mới…
Có những trang nghiêm kéo từ diệu vợi
Đây là con thuyền, đây là lối đợi hành nhân