Biển Nhớ

Vì sao thanh tịnh mất rồi
Vì sao ôm cứng hai đồi cỏ hoa
Thức cùng với một mi ca
Si hình tưởng vọng, tuyết là đà rơi

Lưng bồ chữ nghĩa, rong chơi
Rụng từ đất, cách; vói trời, quá xa
Chung thân nhận chuyện phiền hà
Thương đầy ủ dột, nhớ và, thốn tâm

Làm gì có chuyện tri âm
Tương tư một nhánh rong thầm lặng trôi
Mai kia lại tết nữa rồi
Tự mình tết tặng mình thôi, số nhiều

Rằng Giang Đông có nhị Kiều
Rằng tôi tám hướng mơ liều mà xây
Em còn thức ở trong mây
Có nghe biển gió chở đầy nhớ mong ?

Leave a Comment