Anh không thể bốc phét về bốn nghìn năm văn hiến
Cũng không thể ca ngợi những anh hùng Lương Sơn Bạc
Chỉ cười ruồi đọc thơ Lý Bạch
Một bóng thành ba
“ Ta chưa từng nói một lời “
Bốn mươi tám ngàn pháp môn là gió…
Anh, người lữ hành dừng lại
Yêu em
Nếu anh sớm biết Chúa
Anh đã nhìn cuộc đời rõ hơn
Nhưng anh không hề hối hận
Cảm ơn tuổi thơ, từng bước dạo trong chùa
Bài thơ là cái truyện chớp
Lóe lên rồi tan đi
Chỉ có anh còn lại
Nghe môi em thầm thì…
Anh đang dạo trong khu vườn mùa đông
Chưa thấy tuyết nhưng ngày đã lạnh
Những con sông ngược dòng
Chảy về cõi nhớ