Khi Vũ Trụ Chỉ là Người Canh Cổng

Tôi nói cùng nàng cuộc đời không có bổn phận phải yêu ai
Nàng tự thương thân hơn là tự thở dài
Tự gắng hiểu vì đâu điều được, mất
Tự giải thích và hiểu ra bí mật
Tự hành trình trong vắng lặng hoang vu
Tự mỉm cười đối mặt với thiên thu
Tự thương mến ngay cả điều gian trá
Tự thấm thấu cùng tự mình giải mã
Tự mình là hoa và tự thể đơm hoa
Tôi có yêu em tôi cũng chỉ là
Một người khách trên chuyến tàu định mệnh…

Không có chuyến tàu nào kéo dài mãi mãi
Mình yêu nhau khi có thể yêu nhau
Tôi vẫn bên em, như đã, mỗi ngày
Khi vũ trụ chỉ làm người canh cổng.

Leave a Comment