Vững Tin Về một Thiên Đường

Đã đến lúc nhìn thế gian là thực thể
Nhìn trăm năm như vĩ đại của điêu tàn
Đừng than khóc vì mùa xuân rất ngắn
Và cuộc tình mới đó đã sang trang

Đã đến lúc nhìn xuyên qua lịch sử
Để nâng niu trong quen biết muộn màn
Đã đến lúc bài thơ cần ngắn chữ
Theo hương trà thăm thú cõi nhân gian

Ta không đến qua tiếng gầm của sóng
Với lòng tin đâu đó một ngai vàng
Ta chỉ đến qua nụ cười em nở
Xuyên muôn trùng để thấy một cành lan

Thật rất tiếc bài thơ làm gạch nối
Đã nhận chìm khi gió núi qua trang
Ta vẫn thấy chẳng phải là mộng mị
Triệu bàn chân cùng tiếp sức khai quang

Leave a Comment