Em tỉnh thức giữa trùng trùng đá tảng
Có nghe hồn buốt lạnh với đa mang ?
Anh đào bới từ thiên thu quá vãng
Mong trùng tu sót lại chút tro tàn
Trăng rời bến bỏ sườn non vắng lặng
Thuyền xa quê đành nhớ núi khôn phai
Đêm điện sáng đã không cần thắp đuốc
Nhưng làm sao thấy rõ được hình hài ?
Bờ xe cũ chắc chẳng còn quay nữa
Thời gian trôi, là cứ thế, trôi luôn
Có thương nhớ cũng cam đành phủ bụi
Về, hay không; sông núi vẫn nguyên buồn