Hãy cho anh trườn lên ngực em và hôn em đắm đuối
Chớ bảo “ Đừng anh, chúng ta đã già rồi !“
Hãy cho anh nằm ôm em thêm ngàn kiếp nữa
Cùng với trời chiều ngắm áng mây trôi
Anh biết một điều thơ anh không trắng tóc
Và hồn anh như sông chảy đời đời
Tình chúng mình như thể biển khơi
Có sóng đấy, nhưng với tình, phủ sóng
Anh vẫn thích thế gian nầy là võng, lọng
Là đồng xanh cùng hoa cỏ tươi xinh
Rất ngọt ngào tươi thắm những bình minh
Rất dung dị như em ngồi chải tóc
Anh chưa từng than sao thế gian khó nhọc
Chỉ buồn một điều tự bứng khỏi quê hương
Để bây giờ với nhớ và thương
Ngồi tơ tưởng về giấc mơ thời tuổi trẻ
Anh muốn nó nói cùng em một câu, rất nhẹ
Cảm ơn em, và cả, cảm ơn đời…