không còn thời mở ra cánh đồng gió sao anh ?
ngay cả mùa thu cũng vàng thêm một nửa
cô nương bao nhiêu người còn tựa
vào lá vàng khô
chúng ta đã khảm thêm những viên xà cừ cho bầu trời lấp lánh
không lẽ rồi quên
chúng ta đã thả vào con sông nầy bao nhiêu kỳ vọng
chẳng lẽ không chờ gặt hái một mùa xanh
chúng ta đã thả xuống cuộc đời với những mong cầu hạnh phúc
sao có thể quay lưng khi hoa, trái gần kề ?
chúng ta ra đi cho một ngày về
làm sao một lần đi là cách biệt ?
tôi vẫn nhủ với lòng canh thức
ngày đi qua, đơn giản, đi qua…