Cho những người chôn chữ
Và cho những người dấu chữ
Vì sao ?
Cho những người hối lộ với chiêm bao
Trong cùng tận là sợ điều chân thật ?
Thử đi hoang trong những cánh đồng
Cố nhặt lại giọng buồn trong lá cỏ
Cô gom góp mùi hương nơi đó
Mượn đất làm mâm, mượn sông núi làm trà
Uống cả lòng sầu, uống cả bao la
Ta tham dự cả những điều hư mất
Tiếng gõ ton ton từ ông già ngủ gật
Có thể ai kia đang tập sự vong tình
Thương những người đùa với chữ
Cùng ta ? đếm được bao nhiêu ?
Thương những con người tự mình đã là khách lữ
Vẫn còn lối cũ chưa quên