Thật ra bóng tối cũng cần thiết như ánh sáng
Ngón tay loc ra âm thanh từ những nỗi buồn
Em không hát mà tôi nghe em hát
Có những điều như phản tự nhiên
Thật ra tôi không nên làm thơ tình
Ôm em mãi đến nỗi đôi bàn tay nghe nặng
Nhưng ngoài thơ tình còn có thể là thơ ?
Tôi không biết, em từng là đá tảng
Ly rượu tình yêu làm sao uống cạn ?
Chỉ vờ say nhưng thật khó lòng say
Hay tôi lấy thơ làm Kệ ?
Trăm năm còn lại một ngày…
Anh sẽ về đâu trong ngày nhạt nắng ?
Mùa thu kia vàng mãi đến sau nầy
Em chớ hỏi, trần gian không điểm hẹn
Gió chưa từng tranh biện – cớ sao mây ?
Tôi và những bờ tre lối trúc
Ngồi hôm nay mà sống với hôm qua
Nhàn tay giở thêm vài trang cổ lục
Sao chưa từng đọc được, đã trôi qua ?!