Thử phóng bút cho một ngày mỹ hảo
Thử cuồng say như tận thế đang kề
Thử gian dối một lần dù tội lỗi
Thử yêu nàng như thể mới vừa yêu
Rồi chấm hết; rồi trùm chăn, nằm ngủ
Để tâm say đi lạc đến vô cùng…
Rồi bắt gặp làn hương từ viễn cổ
Định hình thành trác tuyệt bóng giai nhân…
Bởi do đâu trói mãi căn phần ?
Rằng sinh tử dưới vì sao đã định
Cuộc sống dẫu chẳng có gì tròn trỉnh
Nhưng bi ai còn bước tới làm sao ?
Ta đã cười cùng những bước thấp cao
Trong ngăn kéo của một thời vớ vẩn
Thiên mệnh đã, và ta; người, chấp nhận ?!
Để trọn đời hụt hẫng với đêm đen… ?!
Ta đã cười nên một thói quen
Có ở đấy chỉ là Thiên Chúa dấu
Con chim nhỏ, cứ bay; và đến, đậu
Một bình nguyên trái ngọt vốn đang chờ
Ta có nửa đời đi dạo trong thơ
Sai rất mực nhưng cũng là đúng đấy
Ta thấy được những cái người chẳng thấy
Những phút tâm tình bên Qủy, bên Ma
Ta chẳng là gì, ta chỉ là ta
Cười sương khói, bước ra ngoài sương khói
Vẫn yêu đấy, vẫn với lòng mong mõi
Nụ cười xanh trong tất cả trái tim người