Văn chương là một thứ hổn độn
Nơi những hư cấu có thể chưa từng biết cái khởi đầu là gì
Cho đến cái kết luận mới ngỡ ngàng ra
Nếu Thúy Kiều thật sự thông minh
Nếu Từ Hải thật sự tài giỏi
Nếu Kim Trong thật sự chung tình
Thì làm sao có Cô Tiên nào cho các cụ bói
Nguyễn Du cũng không viết
“ Biết ba trăm năm sau có ai người khóc ta không ? “
Bởi cắc cớ gì đến một xã hội Tàu
Một gia tộc Tàu
Lại trở thành văn chương xứ Việt ?!
Vậy thì viết tuốt
Biết đâu con sâu hóa bướm
Con nòng nọc đứt đuôi
Con Phượng Hoàng sống lại
Cũng có thể thành Liêu Trai
Nửa đêm em đến, sáng em về…
Cũng có thể lạc vào chốn đào hoa
Duyên với thần tiên dẫu ngắn
Ngàn sau chuyện kể không già
Cũng có thể bơi thuyền trên dòng sông tơ tưởng
Ngắm tóc huyền bay…