Không phải lúc nào cũng khuấy động được
Hắn nghĩ sẽ cho bàn phím ngủ yên
Cho đến khi hắn thấy Bác Gấu còn thức
Cùng những cây cỏ cao
Thật ra những bông thơ đã dẫn hắn về quán rượu
Chỉ là hắn không thể uống nữa
Vậy mà say
Nàng gọi hắn bằng cụ mà xưng em, mới chết
Bác Sony vừa đọc vừa cười
Đừng dại, tiếng Việt của nàng, khủng lắm…
Hắn chỉ có thể làm thơ từ âm vọng của thơ thôi sao ?
Ừ thì, hãy chạm để có lửa
Cũng may, nàng là điểm tựa
Cũng may, trời đất thi ca
Tiếng của sương đêm hay tiếng của rừng già
Như thanh nhạc cũng có khi là trống giục
Không thể được, khi thời gian thôi thúc
Ừ lần mò, từng bước lại ra khơi…