Rồi mọi việc cũng bình thường phải không em
Như Thu vàng mỗi năm mỗi gặp
Như anh ngồi đây mong trời sao thắp
Đã nhiều năm
Dù bước chân nai vẫn cỏn lãng đãng
Dù mái chèo xưa vẫn cứ mơ màng
Dù những trang đời tiếp tục qua trang
Thời sông núi vẫn còn nguyên sông núi
Mai kia xác thân thành bụi
Biết còn không một cõi khác, linh hồn ?
Mùa Thu không nói
Lá Thu vàng không nói, lá Thu rơi
Anh ngôi đây
Thương bao ngày mộng mị
Nhớ về cụ Nguyễn Khuyến
Nhớ về cụ Tản Đà
Nhớ Nguyễn Du, Nguyễn Trãi
Nhớ ba sáu tầng mây Nam hải
Nhớ về Đỗ Phủ, Tô Đông Pha…
Tam thập lục kế
Không còn chiến trường
Nhưng còn có cô nương trong ” Hồng Lâu Mộng “
Gom lá mà chôn
Anh sẽ chôn mùa Thu
Như chôn mình một thuở
Nhưng làm sao an nhiên ?
Từ những ngôi Mộ Vỡ
Có thể trăng Thu nhòa với rượu
Và cánh buồm xưa đã rất xa