ở một nơi là mùa thu
Em một mình đi dạo núi
lá chỉ vàng thôi, lá chưa trơ trụi
một chút mây trời chào hỏi ở trên cao
nhưng ở một nơi nóng ơi là nóng
như thể mặt trời giận hờn
quanh đây mọi ly cà phê sầu muộn
tỏa một chút sương mù theo đôi mắt trông xa
ở một nơi những người làm thơ mong những bài thơ
được đọc lên với vài giọt lệ
nhưng hình như tất cả đều không được như thế
xứ vô cảm mà
không ai hỏi
vì sao ?
khi tình yêu bước ra từ cõi chết
sẽ không còn cái chết thứ hai
khi có người bước lên từ hố thắm
sẽ không còn tiếng thở dài
ở một nơi là mùa thu em mặc áo mùa thu
vàng rất mực, chào em, ân sủng
anh đang nghe tiếng buồn rơi rụng
tiếng chèo khua, con nước cũ, qua trang
em kéo anh về một sớm mai hoang