Thật bất hạnh khi chúng ta nhìn ngắm mọi vật thể chung quanh khác nhau,như cái cầu con sông, con suối, như núi non và biển xanh, như nỗi nhớ từ một người trên thành cầu nước chảy. Em yêu, rồi những dấu ấn một thời được coi là nồng mặn nhất em có thể mang theo đến cuối đời ? Những thơ mộng một thời em có thể mang theo với mình qua bên kia thế giới ? Anh đang tự hỏi về những câu hỏi nầy sẽ trôi giạt về đâu. Không biết. Trong cuộc chiến buồn tênh giữa người và người, hay một cuộc chiến đầy ồn ào và chết chóc. Nơi cái im lặng của một người có là câm lặng của người kia ? Chán thật. Sao lại đễ cái buồn tênh lăn vào căn gác. Sao lại có mùa thu không lá thu vàng? Sao có người đàn bà bước vội qua trang, không để lại vài dấu tình thân mật ? Anh sẽ viết với lang man trời đất, với hy vọng điên rồ cùng mộng tưởng ma trơi. Anh sẽ nghiêng anh anh để trút bớt tiếc không lời, cuốn tự điển trong anh thiếu chữ.
Thật bất hạnh cho cái nhìn từ đôi mắt chột, hay từ buổi đầu tiên đã nghĩ tưởng sai lầm. Khi tật nguyền đi giải mã những lời câm. Em yêu mến, anh thật tình chẳng biết. Có một thời những sai lầm hôm nay lại là minh triết. Buồn làm sao khi chúm cẳng phiêu bồng. Anh có thể về thú tội với dòng sông, và nói thật chuyện đất trời cám dỗ ? Trăng đất khách vẫn là trăng Thi Phổ. Trời Houston vẫn có nắng Sông Trà, nơi bước người vẫn có bước em qua; anh thật sự có còn anh năm cũ ? Mùa đã khác và nỗi sầu đã đủ. Dường như chưa, mọi sự cứ đâu đây…