Ta thật tội cứ trầm hương cổ tích
Ơn em về cởi áo độ trầm luân
Và da thịt kéo theo mùa phấn khích
Và nụ cười như nhát cuốc khai nguyên
Em khai ngộ nơi lòng đôi mắt đỏ
Anh sao về chậm thế để em lo ?!
Ta chợt thấy từng trang kinh sáng tỏ
Không thiên đường, địa ngục, chỉ nhân gian
Ta sống lại nơi từng ngày đã chết
Từng chua cay trên mỗi bước chân đi
Không son phấn nhưng em về sơn phết
Và trồng hoa trên tiếng nói nhu mì
Giờ tưởng lại những thường tình thần thánh
Những lâu đài vô sắc giữa nhân gian
Đủ thâm tạ, dù khiêm nhường, một khoảnh
Đã đủ rồi, có được, chữ bình an