Mong Sao Tình Hiện Hữu

Một thời chàng đọc thích, làm sao là thanh đăng; nàng không là vầng trăng, nhưng với chàng vẫn tỏ; nàng không là cánh gío, nhưng cùng chàng phiêu du; nàng không là mùa thu, nhưng đủ chàng say đắm; tiếc nàng ngoài vạn dặm, chỉ đến bằng thần giao; chàng vẫn thấy ngọt ngào, không vì chưa giáp mặt…

Một thời là thân phận, ngàn sau cũng thế thôi. Nhân gian có lở, bồi; tình người có ấm ,lạnh. Việc gì về một khoảnh, tiêu dao cùng mây trôi.Nếu chẳng thể lên đồi, tà tà đi ra phố. Nếu chẳng thể ngồi nổ; thời diện bích, tiềm tu. Nếu chẳng thể đền bù, cũng không cần hối hận. Thời gian vốn vô tận. Nhất niệm qua ngàn năm. Em cho dù xa xăm, nơi thơ nhìn-trước mặt…

Một thời mong thủ đắc. Một thời mong quên đi. Một thời học từ bi. Một thời là phóng đãng. Làm thể nào tác cạn, nơi tận cùng thơ ngây. Một thời trong am mây, trải thơ vào vô hạn. Một thời như chếnh choáng, nơi mắt nhìn cô nương. Một thời coi ngàn phương, là ngôi nhà có thật. Một thời ôi chụp giật, những thứ từ hư không. Một thời chỉ ngồi trông, mong sao tình hiện hữu…

Leave a Comment