Nếu không có con Covid,chắc anh sẽ rời nhà đi rong,anh sẽ không thường lên mạng,sẽ không thấy mình trôi dạt Đông không ra Đông và Tây chẳng ra Tây…
Nếu không có con Covid,thành phố nầy sẽ vui hơn,điểm tụ tập sẽ nhiều hơn,ngày ,đêm sẽ rất nhiều sắc màu,người ta sẽ chuyền cho nhau những niềm vui,chia xẻ những mắt thấy,tai nghe,rộn ràng cùng với những hò hẹn …
Nhưng làm gì có “ nếu “
Nếu như em yêu tôi
Nếu như chuyện Bus hôm đó chậm lại 5 phút
Nếu hôm kia trời không mưa
Nếu em gật đầu
Nếu dòng nhạc Trịnh Công Sơn không có tiếng hát Khánh Ly
Nếu tôi đừng xa tôi chắc là em có mặt
Nếu một ngày biển không sóng
Nếu năm xưa tôi chẳng vụng về…
Muôn ngàn chữ nếu không thể kéo thời gian trở lại
Không thể làm tôi trẻ ra
Và những bài thơ tôi
Nó khóc…
Nếu không có con Covid anh sẽ không ngồi đây cầm lại quyển Kiều,sẽ không trách cụ Nguyễn Du tại sao đoạn đành để Từ Hải chết đứng,sẽ không chạnh lòng từ một câu thơ
Nếu
Tại sao không
Biết đâu là ý Chúa