Vô tình ngồi lại với ngàn ngàn năm trước

Vô tình ngồi lại với ngàn ngàn năm trước

Tôi thấy tôi không còn tôi

Tôi bốc cháy

 

Vô tình ngồi lại với ngàn ngàn năm trước

Cảm ơn nàng đã cầm quyển sách tôi quăng đi đem để lại trong phòng

Chỉ vì muốn cái nhà kho rộng hơn tôi đã làm một việc khờ dại

 

Quyển sách với 2878 trang được đặt trên bàn

Tôi lật ra và tự hỏi tôi có cần phải viết

Trong không gian nầy qua ngàn năm bao nhiêu trái tim người đã tự xẻ ra

 

Tiếng thở dài qua ngàn năm còn lại

Có tiếng thở dài từ chiến tranh

Có tiếng thở dài từ chủng tộc

Có tiếng thở dài từ màu da

Có tiếng thở dài từ cơm áo

Có tiếng thở dài từ tự do

Có tiếng thở dài từ thân phận

Có tiếng thở dài từ tình nhân…

 

Tôi ngồi lại cùng trái tim mở cửa

Không Đông Tây chẳng Địa Ngục Thiên Đường

Leave a Comment