Cái tin đầu tiên đập vào mắt sáng nay không có gì khích lệ lắm
Con Covid bá đạo hơn trong thành phố nầy,trong state nầy
Con Covid không sợ những lời cầu nguyện
Dù biết nó chỉ là một thứ cảm cúm
Đành ngồi trong nhà lên mạng đọc thơ nhau…
Cảm ơn từ ngón tay người gõ
Trong một không gian buồn còn sáng lên những nụ cười
Nơi thơ không tròn như mặt trăng
Nhưng rất sáng…
Khi ảo giác đã không còn ảo giác
Chào thân thương như đã tự lâu rồi
Chúng ta từng bên bếp lửa đun sôi
Cùng tản mạng chuyện trên trời dưới đất…
Dù vẫn biết chúng ta là lữ khách
Đến trần gia nay ở một mai về
Chỉ là con Covid làm đau lòng nơi đất khách trời quê
Chúc may mắn cùng từng phân thơm ngọt….