Một ngày tôi đợi và em đợi
Tôi đợi muôn trùng em đợi ai
Một ngày bỗng dưng thơ chợt nói
Đã không còn nữa đúng cùng sai
Một ngày vô thức em tìm đến
Thả xuống dòng sông một cõi tinh
Và từ vô thức em về lại
Thấy giấc mơ mình những mảnh gương
Em thấy ngàn em ngàn bóng nắng
Ngàn tà áo lụa giữa hoa khai
Liêu trai có người ngồi đoán quẻ
Đã bước từ em những bước dài
Một ngày tháng sáu con covid
Không đủ ngăn người mở cửa ra
Đi thôi tự tại như sông núi
Và hãy mông mênh với biển trời