Hỏi hắn có hối hận không khi cả đời chơi giởn với thơ
Lắm khi mò trăng gặp toàn vỏ ốc
Đã tơi tả giữa dòng đời khô khốc
Đã ở quê người nằm ngủ với sao khuya
Hỏi hắn có hối hận không khi tuổi thơ tháng ngày hoang tưởng
Tự điên loạn giữa dòng đời rất tỉnh
Tự khinh đời khi đời không thể coi khinh
Hắn thê thảm với ngàn câu ca dao
Hắn thê thảm với rất nhiều ý hệ
Hắn đã coi đời như trái banh
Đời sống gõ từ từ mỗi ngày hắn thành vuông vức ra
Dù những câu thơ vẫn cùng hắn cút bắt
Chỉ là,hắn biết mình ngu rồi
Có lẽ thời hạnh phúc nhất của hắn là thời hắn điên
Bởi lúc đó trần gian rất đẹp…
Dù gì,hắn đã đứng dậy bằng chính những câu thơ của mình
Bằng chính những câu ca hắn tự viết
Thơ với hắn là máu thịt
Hắn đã xây mộ mình bằng những trang thơ
Nên làm sao ân hận.