Tôi khoá em vào đạo thất tôi
Hoa nào biết được bướm nào hay
Con chim tọc mạch trên cành ổi
Cũng đã chào thua trả lại chiều
Tôi bước vào trong đạo thất tôi
Em không còn tại, chỉ là không
Tôi ngồi sám hối ngàn năm trước
Chỉ để cầu quên bóng một người
Em bốc hơi và tôi bốc hơi
Nhân gian tồn tại những tình nhân
Trăm năm ngắn quá nhưng như đủ
Cho một người đi nhớ một người…