Không phải một ngày nhưng có nhiều ngày như thế
Những cánh tay bé nhỏ cùng giơ lên
Những biểu ngữ được phất lên
Những tiếng nấc trên đường phố…
Không phải một ngày nhưng có nhiều ngày như thế
Con người đã tiểu tiện trên công lý
Đã vất đi những gì họ huấn luyện và chỉ đạo
Họ đã làm côn đồ thay vì làm cảnh sát giúp nhân dân…
Không phải một ngày nhưng có nhiều ngày như thế
Những con người thấp cổ bé miệng cố nói lên giấc mơ của chính mình
Những giấc mơ chẳng có gì to lớn với nhiều người
Nhưng rất to lớn với một thiểu số
Họ mong muốn nhân phẩm của họ được tôn trọng
Luật pháp và cơ hội được công bằng không vì màu da,chủng tộc cùng tôn giáo
Họ mong không đơn thuần là chính họ, nhưng còn con cháu họ mai sau…
Hy vọng một ngày đạo đức không chỉ được nói trong nhà thờ,chùa chiền,trường học mà là một phổ quát trong từng trái tim
Những mắt nhìn không còn lạnh lùng vô cảm
Mà là những bắt tay trong người mến yêu người…