Khi ngón tay em gõ lên phím
Em có thấy giòng máu tôi chảy trên từng con chữ của em không
Và cả hơi thở của tôi nữa…
Khi em hát nho nhỏ : Tại sao em nhớ anh
Em có nghe tiếng khen tặng từ trùng dương bởi nhờ em mà những bãi san hô đều hát
Cùng những mỹ nhân ngư đôi mắt lung linh hơn
Có thể em không hề nghe thấy
Nhưng thật ra chẳng có gì
Bởi những bài thơ dài đang được viết từ những hành tinh rất xa…
Nếu em có thể đọc…
Mùa Hạ không nhiều những cơn mưa
Đừng sợ ướt khóm hoa hồng đang nở