Tôi biết bàn tay tôi chẳng làm sao với tới
Dù yêu em như thế nào
Tôi biết những bàn chân không bao giờ đợi
Dù khấn nguyện trời cao
Đừng cố gắng mang hương từ vạn hướng
Về trong ta là chuyện đất không cho
Đừng có hỏi vì sao người giận biển
Thênh thang kia đâu sức một con đò
Bây giờ dưới dòng chảy của “ covid “
Ngõ hẹp dường hẹp hơn
Tôi thiêu chột ít nhiều mơ mộng
Bởi làm sao còn giống nhau
Tôi trào lộng tôi như biển trào lộng gió
“ thử càng mạnh hơn coi làm gì được ta nào “
Tôi mở cửa tôi học mùa Xuân mở cửa
Chỉ là gầy guộc trăng sao