Một Cánh Hoa

Chàng có mộ thời ôm đất ngủ

Mặc kệ trăng sao cười ở trên

Cỏ lá đã thơm mùi mỹ nữ

Gío  biển về ôm như tình nhân

 

Chàng có một thời ngồi tựa núi

Làm thơ tặng núi để khuây sầu

Nơi đây chinh chiến sao buồn quá

Ta hận thù ai để bắn nhau ?

 

Chàng có một thời ngồi với biển

Cầm nguyên giấy trắng khổ tâm về

Biển to lớn quá lời không đủ

Đốt tàn điếu thốc khói làm mây

 

Chàng có một thời ngồi với “ em “

Chẳng hay nàng nhớ một phương nào ?

Tài không đủ lực xoay thời thế

Nên chút tình kia cũng đốt thôi

 

Đi,đi,từng bước đi không đếm

Cản lại chân đời…một cánh hoa.

Leave a Comment