Ơn Phước

Ta thật khó lòng ta viết được

Một thời buồn binh lữa một thời xưa

Ta muốn mở cho ta một con đường nhỏ

Về thăm làng sao ngại dưới cơn mưa

 

Những trang sách mở ra trời ảo giác

Giúp cho ta ôm mộng giữa ban ngày

Sách trên đầu che chắn những cơn đau

Ta đã bước như chưa từng cất bước

 

Bởi khờ khạo khinh những gì hơn được

Bởi u mê cho tất cả vô thường

Ta đã ngôi bên những giọt khuya sương

Cố soi vội bóng mình nhưng chẳng được

 

Em thời vẫn bên đường em cất bước

Ta cũng bên đường xuôi ngược ngu si

Tháng năm trôi thôi trăn trở làm gì

Cái còn lại đã vô cùng ơn phước…

Leave a Comment