Sáng nay
Ngồi nhìn đại ngàn được chẻ ra thành sợi
Nhìn những dòng sông xanh thành hạt bốc hơi bay
Nhìn những Gùi thơ theo nhau về Bản
Nhìn em là thiên thu hoa trái trong ngày…
Tôi biết mùa Xuân chưa từng khánh tận
Những đợi chờ cho dẫu xót xa đau
Tôi biết bây giờ những người lữ hành còn cố gắng băng qua
Những vách núi chông chênh từ chính mình đã dựng
Chỉ là
Gian khổ nào cũng chỉ
Là gian khổ thôi mà…
Em vẫn hát giữa mùa trăng đã hết
Giữa thanh xuân vô cớ bỗng dưng già
Em vẫn cười như thể những ngày qua
Bất hạnh ấy chưa từng là bất hạnh
Em vẫn bước cùng trái tim thần thánh
Em là thơ trong hương lúa Việt Thường..
Sáng nay ngồi thấy từ vô tận
Núi bạt ngàn hoa đất thắm tình…