Hãy cười cợt như vẫn thường như thế
Hãy dung dăng như sự thể chẳng chi là
Đã là người hãy tự nhủ là hoa
Đã là mộng gắng khuyên mình bước trọn
Trăng dẫu xế trăng vẫn còn tự thể
Trăng dẫu tàn vẫn có bóng trăng tan
Ta vớt lên những tinh thể muộn màng
Rồi đem trả cho mùa trăng tháng bảy
Hãy cười cợt nếu cần ta cúi lạy
Trời trong ta và đất ở trong ta
Hồn phiêu du trong chữ nghĩa mượt mà
Ta khẻ tụng những dòng kinh vô tự
Buồn một chút đã không còn chú ngữ
Ta và em trăng mật phút giây nầy
Biển mong chờ mai có kẻ qua đây
Ngồi với đá thong dong mà hóa đá