Cũng đành không hỏi vì sao
Dấu chân cát đá nơi nào đã qua
Em là mật ngọt và ta
Là muôn dấu hỏi theo mà tái sinh
Thật ra từ buổi biến hình
Cái đi cái ở cái tình còn nguyên
Sá gì bơi giữa vô biên
Chỉ là chải chuốc ưu phiền mà thôi
Em không còn nữa và tôi
Cũng tan với ý mới rồi thật qua
Âm thanh buốt lạnh quan hà
Ở là duyên nghiệp đi là tự nhiên…