Đời sống sao buồn,sao buồn đến thế hả em
Bàn chân thơ xưa nay đành đứng lại
Trời chiều mung lung sương còn rơi mãi
Trên cánh đồng người nhặt lá thu xưa
Em không hoang vu dù đời biến động
Em không đau thương dù đất ngậm ngùi
Em vẫn là trăng giữa mùa bão dựng
Có ta đam mê từ đấy chưa thôi
Nhạc chở ta về em từ thái cổ
Một chút hồng hoang còn lại vô tình
Em muôn năm sau giữa lòng huyệt mộ
Có ta hồn ngồi đọc nốt ca dao