Nhân sinh hề-thường mộng
Cớ sao hề- ôm đòm
Có điều thả chẳng được
Nó đã là máu xương
Một đời đi chẳng tới
Muôn đời đi còn xa
Bên rừng nhìn hoa nở
Dừng chân-ta xây nhà
Đã không thoát sinh tử
Thôi thời cười cho qua
Dẫu thiếu người tri kỷ
Chim muông cũng được mà
Như đời có kẻ hiểu ta
Xin đem hương núi gần xa tặng cùng…