Cái rất cũ nhưng sao mà cứ mới
Cái ông nầy nói chuyện rất vô duyên !
Cái đã có cớ sao lòng vẫn đợi
Chỗ thênh thang sóng vỗ tự trăm miền
Có những chuyện tưởng như là mất dấu
Bỗng mưa về từng giọt trải thành trang
Người con gái một thời đâu hiểu thấu
Chút tình chôn không đủ chặc dưới non ngàn
Dĩ vãng không đào nhưng bỗng hiện
Một chút buồn theo một thuở thơ ngây
Con nước ấy dẫu bây giờ vẫn chảy
Tôi không còn em cũng đã là mây
Rồi sương khói lại trả về sương khói
Hỏi làm gì nơi những bước xưa sau
Mùa Hạ ấy mai nầy ai có nhớ
Một thời buồn binh lữa… một thời đau !