Bình Minh

Ta mở cửa cho nắng tràn sương xuống

Cho âm vang từ bốn hướng tìm về

Ta mở cửa cho ngàn xưa tiếp nối

Cùng lời em trong vắng lặng thầm giao

 

Ta mở cửa cũng là thơ mở cửa

Hãy bay đi và xóa những lằn ranh

Sẽ không cần “ em là của riêng anh “

Em là của trần gian-là tất cả…

 

Buổi sáng ngồi bỗng thấy thương rất lạ

Những cành tre nghiêng ngã một thời qua

Những cây keo cây khế những hoa cà

Đã thức giấc sau một thời thiếp ngủ

 

Buổi sáng đọc thơ em bỗng thấy trên dòng Tương Giang đồng tụ

Những bình minh vây bọc những bình minh…

Leave a Comment