Còn Những Sớm Mai

Ngày xưa cái thuở ngày xưa ấy

Đâu biết trăng tròn có bóng em

Đâu biết biển xanh đầy sóng lớn

Con thuyền đắm tận giữa lòng sâu

 

Thơ như thiếu nữ trong tranh hiện

Bước hẫn theo đời những bước mây

Nhớ thuở chiến trường sôi động ấy

Súng nằm một góc chẳng cầm tay

 

Rồi đi thân với hồn lang bạc

Cười với sương đêm khóc với ngày

Em chắc cười ta:Anh tệ nhỉ

Nam nhi đầu rụng chẳng châu mày..

 

Ngày xưa một thưở anh ngồi viết

Anh nhớ em và em nhớ ai

Ngày xưa một thuở anh ngồi viết

Làm gì đất lạ hởi chàng trai…

 

Năm tháng vô tình Xuân lại Xuân

Phiêu du bao nữa cũng dừng thôi

Không đi đành để hồn hoang tưởng

Ta với em còn những sớm mai…

Leave a Comment