Tôi thấy mình rất trống trải
Với một cái đầu không có gì
Cũng buồn một chút
Dù muốn hỏi tại sao
Thôi quên đi
Tôi biết mình giờ không thể nhớ ai
Mặc dù tiếng cười ngoài kia vẫn rộn rã
Gió thổi qua những con đường mang bóng người về biển
Tôi chỉ có thể lặn vào biển sâu
Một điều không thể
Ẩn trong tháp ngà làm thơ
Thế giới đang rung lên những lời kinh
Dù mở cửa hay đóng cửa
Chỗ ồn ào tôi không có là gì
Cảm ơn em đẩy mùa Xuân bước tới
Bây giờ và mai sau..