Đã ngủ rồi sao những cơn trường mộng
Đã hết rồi sao những khoảng trời xanh
Đã chết rồi sao tâm tình một thuở
Đã cạn rồi sao bầu máu nóng xưa
Em vẫn còn đi trong trời nguyệt bạch
Thơ vẫn rơi từ những phiến lá non
Người vẫn mời người ly cà phê sáng
Xoay chuyển làm sao trên một lối mòn
Ta tự vấn để rồi ta tự nhủ
Một cuộc đời duyên nghiệp bế bồng nhau
Từ Mỹ quốc nhớ thương về Nam Hải
Chuổi hành trình sao lắm nỗi chua cay