Người đàn bà bỏ quên chiếc ví của chính mình trong công viên
Chiếc ví không đựng gì ngoài những lá thư từ tình nhân của ngày mới lớn
Nơi mỗi trang thư có nhiều giọt nước mắt và dấu môi son
Người đàn bà bỏ quên nụ cười đâu đó nơi nhừng sân ga
Từng nụ cười như những cánh hoa mùa Xuân
Nàng không hề biết điều đó cho đến rất lâu về sau
Người đàn bà qùy trong giáo đường và ngước nhìn lên
Chúa dang hai tay gục đầu trên thập tự giá
Nàng cầu nguyện cùng những giọt nước mắt rơi
Thời gian không hề có rào cản
Mỗi cá nhân viết nên lịch sử của chính mình
Đợi gió
Chẳng có người đàn bà nào đã chết đi trong trần gian
Chỉ là chuyển hóa để mai nầy mái tóc của nàng thành mây hơn
Tạo thành tín ngưởng…