Ta từng khuyên ta tự mình đứng dậy
Tự mình thăng hoa cho dẫu nhọc nhằn
Ta từng khuyên ta không cần vĩ đại
Chỉ đủ an bình trong cõi trăm năm
Ta từng khuyên ta dẫu trong lòng bão
Vẫn có cây cầu cho bước chân ra
Ta từng khuyên ta chẳng cần ngộ đạo
Ta hãy vui đi cùng cái ta là
Vậy đó một ngày thấy mình khánh tận
Sách gối trên đầu ngủ giữa đêm sương
Xin cảm tạ anh-một người Linh Mục
Đã thả đôi tay nâng kẻ lầm đường
Xin cảm tạ một thời ta đã sống
Có em bên đời ba mấy năm qua
Dẫu vất vả cùng đi trong vất vả
Hy vọng một ngày rã mục thành hoa
Thân trôi dạt đất trời không trôi dạt
Thân thê lương nhưng sông núi bình thường
Khi ý thức ta cũng là lá cỏ
Trăng quê người vẫn sáng ở quê hương
Ngồi nhớ lại những những phân ly ngày trước
Đó và đây đâu địa ngục thiên đường…