Ta đối mặt cùng không gian lồng lộng
Đâu tồn sinh và đâu chẳng tồn sinh
Đâu chỗ thân thương đâu chỗ hữu tình
Đâu tiếng hát và đâu không tiếng hát
Ta đối mặt với ngàn hoa bát ngát
Không biên thùy vắng bặt những lằn ranh
Chỉ có tương thân không còn nữa tranh giành
Không chém giết cũng không còn vũ khí
Ta đối mặt cùng hư cô huyền bí
Nẻo luân hồi sinh tử chết trong nhau
Mặt đất run lên và mộ địa những ưu hoài
Thơ rớt hạt tâm tình lên sức sống
Sẽ rất thật không còn chi là mộng
Những bàn tay đan kết những bàn tay
Rồi những con Trâu không còn nữa kéo cày
Người thôi chẳng còng lưng trên luống mạ
Trăng sẽ sáng trên từng vùng công xã
Nhà sẽ vui không còn nữa ly tan
Không còn những thanh niên bỏ đất xa làng
Đi làm lính bạc đầu chưa trở lại
Không còn cảnh đợi chờ đành mãi mãi
Chẳng bao giờ thấy lại bóng người thương
Không còn cảnh em thơ thiếu sách thiếu trường
Thiếu cơm áo thiếu tình thương thiếu cả
Không còn cảnh nhà rơm cùng mái rạ
Rét run người tê lạnh suốt bao Đông
Ta muốn mai kia con cháu nước non Hồng
Không phải lạy xin người lòng bác ái
Không phải lạy xin người những gì thừa thải
Những cội nguồn,tội lỗi rất đâu đâu
Non nước sáu ngàn năm đầy dẫy những ưu sầu
Đã đến lúc tâm hùng về ý Việt
Đã đến lúc ta tìm về minh triết
Của tiền nhân và sức sống riêng ta
Ta bước chân đi ta là cái phải là
Ta hiện hữu với người ta hiện hữu
Ta hữu hạn nhưng giống nòi vĩnh cửu
Đất tồn sinh dân tộc phải tồn sinh